Nhân thể tay post thì post 1 thể. Cái này thì đúng là truyện đầu tiên tớ viết, bỏ xó hơi lâu rồi, mãi hôm nay mới nhớ ra lôi lại, hôm nào viết tiếp. Sau đây là lời tựa và phần 1 này (nếu hơi sến các bạn bỏ quá cho). RẤt mong có nhiều lời khen để tớ viết tiếp. Tớ là thích được khen (nói thẳng thế cho nhanh) 😀
—————
Cưới trước khi Yêu (Engaged before Love) là tựa truyện đầu tiên mình bắt đầu viết. Mình sẽ viết theo dạng tiểu thuyết và cố gắng làm sao cho dễ đọc dễ hiểu nhất. Đây cũng là lần đầu tiên mình viết nên chắc chắn sẽ có nhiều sơ xuất, mong các bạn đọc và nhận xét giúp mình.
Mình cố gắng viết theo phong cách của mình nhưng có lẽ vẫn bị ảnh hưởng bởi một phong cách viết nào đó mình đã đọc, mong các bạn bỏ quá cho.
Thêm nữa, các nhân vật sẽ là người Việt và diễn ra trong bối cảnh Việt nam hết, vì mình cũng đang sống ở Việt nam mà.
Thôi không nói nhiều nữa, hãy bắt đầu đoạn đầu tiên …
—————–
Một
Bây giờ là 10h sáng, hắn phân vân suy nghĩ mãi xem có nên bấm vào nút Gửi để gửi đi cái mail này không? Đây là lần thứ 3 hắn suy nghĩ về việc có nên gửi hay không từ lúc bắt đầu đến văn phòng. Và nội dung của mail hắn cũng đã soạn từ ngay khi bước chân vào văn phòng. Cuối cùng, hắn tặc lưỡi “Thôi cứ gửi đi xem kết quả thế nào”. Có ai đó nói “tặc lưỡi là kẻ thù của ý chí”, điều đó cũng đúng một phần nào đó.
Mười lăm phút sau, bỗng nhiên cô nhân viên văn phòng gọi hắn tới, nói một cách vô cùng nhẹ nhàng rằng cô ấy đã hỏi phòng vé rồi và không còn chiếc vé máy bay nào trống cho chuyến đi đến miền Trung của hắn. Cho dù có cố thế nào nữa nhưng chuyến bay trong ngày đã đầy hết. Thế là xong, thôi thì hắn đã cố gắng nhưng ông trời không cho hắn cơ hội.
Hắn nhớ lại tối hôm trước, khi nói chuyện điện thoại với một cô gái mà hắn mới quen qua mạng Internet. Rất tình cờ thôi, cô gái ở một thành phố miền Trung, nơi hắn cũng có ít nhiều kỉ niệm, và cũng rất nhẹ nhàng giống như mọi cô gái miền Trung khác. Thạch, Mai Thạch, là tên cô gái đó. Một cái tên nghe cũng khá lạ lẫm ở Hà nội hiện giờ, nơi hắn đã sống và lớn lên. Điều này càng làm hắn thấy cô gái đó rất hấp dẫn.
Hắn và cô ấy gặp nhau trên mạng Internet, khi cả 2 đang gặp vấn đề rắc rối về tình cảm. Làm quen qua Yahoo! Messenger, cái chương trình mà gần 16 triệu người Việt nam vẫn dùng hàng ngày. Và rồi 2 người đã kết bạn với nhau. Hắn đã gọi cho cô ấy một vài lần, và cô ấy cũng gọi điện thoại cho hắn. Điện thoại di động, tuy rằng phát minh này cổ điển hơn Internet, nhưng nó đem lại cho hắn cơ hội được nghe giọng nói, một giọng nói dễ thương và rất quyến rũ mà cô bạn hắn chưa hề gặp mặt.
Tối hôm đó, khi 2 người đang nói chuyện với nhau về tình yêu và cuộc sống, tình cờ họ lại đề cập lại đến vấn đề tình yêu; cũng như hắn, cô ấy cũng vừa trải qua một mối tình đầy sóng gió. Và bây giờ, như lời cô ấy nói, đây là thời gian nghỉ ngơi trước khi kiếm tìm một tình yêu khác, nên cô ấy mong muốn có một người bạn để chia sẻ mà họ không biết cô ấy là ai.
– Em nghĩ rằng tình yêu là một thứ rất khó giữ, đến rồi đi, rất mệt mỏi, không biết đến bao giờ mới kết thúc được chuyện này.
Chuyển chiếc điện thoại di động qua tai trái vì tai phải đã đỏ dừ, hắn trả lời ậm ừ:
– Ừ thì ai cũng phái yêu thôi, yêu rồi sẽ cưới, đó giống như là một quy luật rồi mà
– Nhưng khi chúng ta yêu, chúng ta cũng không chắc được là chúng ta sẽ cưới người đó mà, phải đến tận cuối cùng chúng ta mới biết. Trong khi đó, khi yêu lại có quá nhiều chuyện xảy ra, ghen tuông, cãi vã, nóng giận … và rồi lại chia tay. Chán thật
– Nhưng bạn phải yêu rồi thì bạn mới cưới được chứ. Còn khi yêu những chuyện xảy ra như vậy là bình thường.
– Vậy tại sao chúng ta lại không cưới rồi mới yêu nhỉ ?
Hơi sửng sốt nhưng vốn là một người thích những điều sáng tạo quái dị, hắn hưởng ứng
– Ừ, đó cũng là một ý kiến hay, tại sao không cưới rồi yêu nhau sau
– Nhưng mấy ai dám làm chuyện đó đâu. Họa chăng chỉ có thời xưa, lúc chiến tranh, các cụ nhà chúng ta cưới nhau ngay cả khi mà chưa gặp mặt nhau, theo ý kiêns của các cha mẹ.
– Nhưng các cụ vẫn sống hạnh phúc với nhau rất lâu đấy thôi
Đến lượt hắn tiếp tục phát triển ý nghĩ kì quặc đó …
– Tớ biết nhiều đôi vợ chồng già ở khu phố cũ tớ ở, họ cưới nhau khi thậm chí còn không biết mặt nhau. Nhưng họ vẫn có con đàn cháu đống, 2 cụ yêu thương quý mến nhau cực kì. Khác hẳn với bây giờ, nhiều đôi yêu nhau rất lâu, cưới nhau rồi những vẫn li dị đấy thôi
– Nhưng đó là thời xưa, thời nay chắc khó ai có thể làm được
“Em nghĩ sao nếu bây giờ anh cầu hôn em, chúng mình chưa yêu nhau nhưng sẽ cưới nhau. Rồi trong quá trình chung sống, chúng mình sẽ yêu nhau” Hắn đổi giọng sang một giọng nghiêm túc một cách cực kì nhanh, như một bản năng trỗi dậy trong con người hắn.
Cô gái vẫn còn e dè “Bạn đừng có đùa, đây không phải chuyện đùa. Tớ đang ngồi nói chuyện với bạn trước bàn thờ, và những điều bạn và tớ nói đều rất linh thiêng đấy”
Vẫn tiếp tục nói một cách nghiêm túc, hắn hỏi tiếp:
– Vậy à, vậy thì anh nghĩ chúng ta nên nghiêm túc với nhau luôn. Trong giờ phút linh thiêng thế này. Anh hỏi lấy em làm vợ. Em có đồng ý làm vợ anh không? Em có thể trả lời có hoặc không. Nhưng em nên nhớ là anh sẽ không hỏi câu hỏi thế này lần thứ 2 đâu.
– Anh …
– Em nên suy nghĩ một chút. Vì đây là chuyện hệ trọng. Nhưng anh nghĩ, cho dù em có trả lời có hay không, thì anh nghĩ chuyện chúng mình vừa làm cũng để lại kỉ niệm trong cả 2 đứa mình. Ít nhất sau này, anh và em đều có thể nhớ lại là anh đã cầu hôn một người và em đã được một người cầu hôn. Nhưng quan trọng là anh và em chưa hề yêu nhau
– Em biết nhưng đây là lần đầu tiên có người cầu hôn em, và em không muốn nó trôi qua một cách lãng xẹt và diễn ra kì quặc như vậy. Em nghĩ nó phải thiêng liêng lắm cơ
– Anh cũng biết vậy nhưng chúng ta đều đang làm một điều đặc biệt và cũng kì quặc không kém. Là cứoi trước khi yêu. Dù sao nó cũng kì quặc rồi mà.
– …
– Em trả lời anh chứ
– Em đang nghĩ.
– Anh sẽ đợi.
Những giây phút đó trôi qua chậm hơn hắn nghĩ. Nếu cô ấy trả lời thế nào đi nữa, thì cũng là một tác động rất lớn đến cuộc đời hắn. Từ khi bắt đầu biết suy nghĩ và sống cuộc sống tự lập đến giờ, hắn có bao giờ nghĩ đến việc cầu hôn một ai đó đâu. Đơn giản là vì hắn chưa nghĩ đến cuộc sống gia đình. Hắn chỉ nghĩ đến công việc và vị trí …
– Anh ….
Cô gái lên tiếng làm cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn
– Em sẽ đồng ý lấy anh nếu mai anh có mặt ở đây.
– Em nói thật chứ
– Em nói thật, em không thích việc này chỉ được thể hiện bằng lời nói, em muốn nó được thể hiện bằng hành động.
– Nhưng mà …
– Nếu như việc đó quá khó khăn và tốn kém với anh thì anh có thể không đến chỗ em.
Việc bay đến miền Trung thì thực sự không phải là quá khó khăn với hắn nhưng vào lúc này đang có quá nhiều vấn đề xảy ra với hắn và hắn không nghĩ đến việc cô ấy lại nói như vậy.
– Thực ra thì cũng không phải là quá khó khăn …
– Vậy thì anh hiểu ý em nói rồi chứ
– À ừ tất nhiên rồi …
– Vậy thôi đi ngủ nhé, chúc bạn ngủ ngon
– Ừ ờ, chúc ngủ ngon.
Bộp, tiếng cúp máy điện thoại ngắn gọn làm hắn cảm thấy hơi hụt hẫng và băn khoăn. Hắn đã nghĩ ra việc này như một sự sáng tạo kì quặc để đến bây giờ không biết phải làm sao để giải quyết nó.
(còn tiếp …)
Steemiamix
- Edit
Hi, discriminative posts there 🙂 hold responsible’s recompense the interesting word
Chị My
- Edit
đọc buồn cười quá đi mất, trẻ con dã man :)) phần tiếp theo đâu 😀