Đêm 30

Truyện này mình publish (tạm gọi là xuất bản trước ở trên Facebook) sau 1 mấy ngày được bình luận gọi là thể loại Truyện thê thảm. Có lẽ mình có năng khiếu viết Truyện Thê thảm. Sau khi thấy Facebook vắng khách bình luận, mình đưa lại lên blog để thu hút thêm tí bình luận nữa.

Truyện viết trong 1 đêm, đêm này là đêm 21, khoảng 1h sáng ngày 22-5. Do vậy mạn phép xuất bản lại trên blog vào đúng ngày đó để mình tiện đánh dấu luôn.

Cảm xúc là thật. Mọi người thoải mái bình luạn nhá. Bạn nào chưa có Facebook thì vào mà đăng kí rồi kết bạn với mình. Profile mình ở đây http://www.facebook.com/profile.php?id=715098153

———————————–
Đêm 30

12h đêm. Đã quá 12h đêm, mắt hắn vẫn chưa thể chợp xuống được. Tiếng quạt máy rì rì thổi nhẹ những luồng gió qua nhưng không thể nào xua tan đi cơn nóng bức của những ngày đầu mùa hè. Hắn vẫn nằm đó. Mắt thao láo nhìn lên trần nhà. Trong đầu hắn không thể nào xóa được những dòng cuối hắn đọc được. “Em đã có người mới. Người cùng em tự do chứ không phải đợi đến khi chán nản rồi quay lại”. Tại sao lại thế? Câu hỏi tại sao vẫn là câu hỏi khó nhất mà ít người có thể trả lời được. Và hôm nay cũng vậy. Chỉ có hai người mà không ai có thể trả lời được câu hỏi đó.

Ốm. Trận ốm vừa rồi làm hắn suy sụp đi nhiều. Lẽ ra hắn phải ngủ sớm để lấy lại sức khỏe. Thế nhưng hắn vẫn không thể ngủ được. Việc suy nghĩ thức trắng đêm như thế này đối với hắn không còn gì lạ. Nhưng thức sau trận ốm thì quả là đánh đổi sức khỏe lấy những sợi tóc bạc trên đầu quá. Nhắc tới tóc bạc mới nhớ. Trận ốm vừa rồi làm hắn suy nghĩ cũng nhiều. Hắn thấy nhiều thứ. Hắn thấy hắn đã quá tuổi để mỗi khi ốm có được người chăm sóc, mà phả tự chăm sóc mình. Hắn thấy tóc mẹ hắn bạc đi nhiều hơn và thấy mỗi lần hắn thấy mẹ vắt cam hay đưa thuốc cho hắn, lòng hắn như quặn lại không thể dứt ra được. Mắt hắn chực như có con suối ào ra nhưng lại bị chặn lại bởi cái gì đó khó hiểu của đàn ông. Hắn thấy hắn không nên ốm nữa. Chỉ để thấy rằng mình là gánh nặng khi trong nhà chỉ còn mẹ.

Tuổi 29. Ở cái tuổi này, cái tuổi hai chín chưa qua, ba mươi đã tới. Cái tuổi mà các cụ cứ nói “Tam thập nhi lập” này. Bạn bè hắn đã yên bề gia thất. Đứa tốt số đã có 2 đứa con. Đứa sớm cũng có 1 đứa đang tập lẫy. Còn hắn vẫn cô đơn gối chiếc. Không phải hắn quá cao số hay quá kén chọn, mà bây gờ, hắn đổ cho cái duyên. Cái duyên chưa tới, nghĩa là chưa thể đến với nhau. Chém cha cái duyên, không biết khi nào nó tới. Chỉ biết rằng đã không dưới một lần, hắn bỏ lỡ cái duyên lẽ ra hắn có được. Cái duyên, cái tốt số mà hắn có, lẽ ra hắn phải nâng niu, gìn giữ và đi cùng nó. Đằng này hắn lại nỡ phủi tay bỏ đi để rồi sau này phải tiếc nuối. Lần đầu tiên đã làm hắn mất một thời gian dài để bình ổn lại. Lần này nữa, nếu cũng thời gian đó, hắn sẽ qua cái tuổi 30.

Đêm nay. Không phải là đêm giao thừa hay đêm cuối năm. Không phải đêm trừ tịch hay đêm không có trăng. Mà chỉ là một đêm của sự cô đơn. Của một mình hắn trong căn phòng trống trải. Trong tiếng quạt kèn kẹt và tiếng gõ bàn phím của chính hắn đang vang lên. Qua đêm nay, hắn sẽ là một con người khác, hắn sẽ lại mất đi 1 điều quý giá nhất trong đời hắn đã có được, và thêm vào trên đầu hắn nhiều sợi tóc bạc nữa. Vẫn như vậy, hắn sẽ tiếc nuối những cái hắn đã có, những gì hắn đã mất và không thể tìm lại được những gì đã qua.

Trống rỗng. Không biết hắn đang làm gì. Chính hắn cũng không biết hắn đang làm gì. Cuộc sống trở nên vô vị. Có người nói, cuộc sống nhàm chán nhất là cuộc sống khi không có mục tiêu, và quả thật đúng như vậy. Cuộc sống của hắn đang không có mục tiêu. Bởi vì mục tiêu của hắn đã rời bỏ hắn để đi đến 1 cuộc sống tự do hơn hạnh phúc hơn mà hắn không thể mang lại cho người ta. Hắn không thể trách người ta. Bởi vì chính hắn đã bỏ rơi mục tiêu đó trước. Giờ chỉ còn tự trách chính hắn.

Tự trách mình. Có quá nhiều cái đáng trách trong khi chính hắn chưa nhận ra được hắn là như thế nào. Chỉ biết rằng khi hắn nhận ra rằng hắn sắp mất điều gì đó, hắn mới thấy điều đó đáng quý. Đó cũng là một điều đáng trách. Người xưa từng nói “Đừng để viên ngọc rơi xuống đất mới nhận ra cục đá trong tay mình có giá trị như thế nào”. Lần này, hắn đánh rơi một viên ngọc nữa…

Đêm 20/5/2009
Pate

Bình luận

bình luận

One thought on “Đêm 30

  1. Bác cứ viết là “hắn” làm em lại nghĩ đến Chí Phèo haha. Thôi bác lấy vợ đi cho yên ổn. Không yêu cũng cũng được vì có thể yêu sau khi cưới mà haha. Be more optimistic.

Add Comment

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.